Mà không chỉ mỗi Keangnam. Trước đó, các chung cư CT3 Yên
Hòa, 93 Lò Đúc, Golden Westlake đã có nhiều chuyện tranh chấp căng thẳng giữa
chủ đầu tư, ban quản lý với cư dân, những người bỏ ra cả đống tiền mua nhà và
đã có giấy sở hữu căn hộ. Có hai vấn đề nổi bật: chất lượng nhà ở trong thời
gian còn bảo hành và tiền phí quản lý. Ngoài ra còn những tranh chấp về tiền
phải trả để có giấy tờ sở hữu căn hộ như ở Phú Mỹ Hưng (TP.HCM). Vụ Keangnam
mới đây là đỉnh điểm của tính đối kháng về tiền phí, khó có được tiếng nói
chung. Xung đột giữa người dân (cũng là chủ nhà) và chủ đầu tư (chủ dự án) luôn
là việc sử dụng công trình phụ thiết thân với cư dân, nhiều khi còn quan trọng
hơn cả diện tích nhà ở như thang máy, hệ thống điện, nước, gaz, hành lang, tầng
hầm v.v... Chủ đầu tư luôn có xu hướng kinh doanh những gì thuộc các công trình
phụ ấy để có lợi nhuận tối đa. Các ông chủ thật sự của chung cư là người trả
tiền kêu không chịu nổi, còn chủ đầu tư thì nói mức phí trần quy định không thể
trang trải chi phí thực tế. Không trang trải được thì phải cắt điện, cắt thang
máy. Cả hai đều có cái lý của mình. Mâu thuẫn xảy ra đến mức căng thẳng, chủ
đầu tư cư xử theo luật rừng, còn cư dân cũng không kém, họ dùng mọi hình thức
để phản đối như trong vụ Keangnam.
Thực ra, các khoản của điều 225 thuộc Bộ luật Dân sự đã quy
định rõ, “toàn bộ căn nhà chung cư không thuộc quyền sở hữu của chủ đầu tư mà
thuộc quyền sở hữu của tất cả các chủ sở hữu các căn hộ trong chung cư đó”. Nếu
như vậy thì việc quản lý ngôi nhà chủ yếu là thuộc quyền của cư dân và đương
nhiên họ sẽ phải trả đủ những khoản chi phí thực tế, kể cả lương của ban quản
lý. Phí cao hay thấp tùy thuộc vào đẳng cấp của ngôi nhà và người mua phải biết
rõ mình sẽ được sở hữu những gì, chi phí quản lý, chi phí bảo trì bao nhiêu khi
ký hợp đồng. Khi ban quản lý minh bạch được chi phí thì thỏa thuận có thể vượt
mức trần của Nhà nước. Tiền nào của ấy, không ai bao cấp hay bù lỗ.
Nhưng tiếc thay, có một thực tế là người dân, kể cả những
người thuộc tầng lớp khá giả, bỏ hàng chục tỷ đồng mua một căn hộ cao cấp nhưng
chưa chắc họ đã đọc kỹ hợp đồng hoặc buộc chủ đầu tư phải điều chỉnh hợp đồng
để phù hợp với luật pháp. Họ đã mặc nhiên từ bỏ quyền của mình ngay từ đầu,
thậm chí đang cơn sốt chung cư, họ mua nhà giá cao một cách tù mù. Ví dụ trong
vụ Keangnam, “hợp đồng ghi rõ thang máy thuộc quyền sở hữu của chủ đầu tư nên
nó là diện tích riêng của chúng tôi” (lời ông Ha Jong Suk, Chủ tịch Keangnam
Vina nói với báo giới). Nếu biết rõ và lường trước hậu quả của điều này, liệu
Nhà nước có nên cấp phép đầu tư (vì trái điều 225 nói trên) và người dân có
chấp nhận giá của căn hộ Keangnam như đã mua? Và hậu quả là chủ đầu tư “cắt
thang máy” một cách có thể nói là “dã man”, giữa họ và cư dân rồi sẽ khó tìm
được tiếng nói chung nếu cả hai cùng muốn cái lợi thuộc về mình.
Không thể chấp nhận cách đối xử của chủ đầu tư với cư dân như đã xảy ra trong vụ Keangnam. Nhưng cũng không thể có cách giải quyết nào khác về phí dịch vụ các chung cư bằng luật pháp về quyền sở hữu. Đó là trách nhiệm trả đủ chi phí của cư dân với điều kiện họ có quyền chọn ban quản lý và những chi phí này phải được minh bạch, không được tù mù theo kiểu lùa được dân vào nhà rồi muốn “chém” thế nào cũng được.