Ngày 18/12 vừa rồi đã có cuộc “soán ngôi” ngoạn mục khi ông Đặng Thành Tâm trở lại vị trí là người giàu nhất trên thị trường chứng khoán Việt Nam, vị trí mà ông từng được “phong” vào năm 2007.

Đặng Thành Tâm năm 2007 là người giàu nhất trên thị trường chứng khoán. Năm 2008, vị trí đó cũng mất đi. Nhưng người ta vẫn không quên ông Tâm, vì ông còn là thành viên trong Ban tư vấn về kinh tế của Thủ tướng ở APEC, ông vẫn có những khu công nghiệp đang xây dựng trên khắp cả nước.

Ngày 18/12 vừa rồi đã có cuộc “soán ngôi” ngoạn mục khi ông Đặng Thành Tâm trở lại vị trí là người giàu nhất trên thị trường chứng khoán Việt Nam, vị trí mà ông từng được “phong” vào năm 2007.
Chụp ảnh lưu niệm cùng ông Bush
khi còn là tổng thống Mỹ - Ảnh:
nhân vật cung cấp.
Hiện tại, ông Đặng Thành Tâm đang nắm giữ 67,5 triệu cổ phiếu KBC, 60 triệu cổ phiếu SQC, gần 16 triệu cổ phiếu SGT và 12 triệu cổ phiếu ITA. Tính theo giá đóng cửa ngày 18.12, lượng cổ phiếu này có giá trị thị trường xấp xỉ 9.663 tỉ đồng. Đó là chưa kể cổ phần mà ông nắm giữ tại các công ty chưa niêm yết.

Đây không phải là lần đầu tiên người viết phỏng vấn ông Đặng Thành Tâm. Tình cờ, lần nào ông Tâm cũng đang ở Singapore. Lần này, ông Tâm vừa tham dự APEC vì ông nằm trong hội đồng tư vấn kinh doanh APEC (tư vấn về kinh tế cho 21 nguyên thủ quốc gia APEC và mỗi nguyên thủ quốc gia chỉ được bổ nhiệm 3 thành viên).


Trở về từ Singapore, giữa khoảng thời gian ngắn ngủi của một chuyến đi nước ngoài khác, Đặng Thành Tâm đồng ý gặp phóng viên, dù trước đó ông đã một mực khẳng định qua điện thoại rằng: “Tôi rất không thích bị phỏng vấn chỉ bởi vì tôi giàu!”.


“Tôi vẫn thế” không phải là “tôi vẫn giàu”


Là người gốc Bắc, điều này có ảnh hưởng đến tính cách của ông trong công việc không khi ông sống ở trong Nam? Và điều đó có là động cơ để trong kinh doanh, sẽ có những nguyên tắc nào ông tuyệt đối tuân thủ? Có những nguyên tắc nào có thể linh động theo những yếu tố khách quan?


Đã là nguyên tắc thì phải tuân thủ. Nhưng với công việc kinh doanh ở Việt Nam, tuân thủ tuyệt đối thì chắc chắn chỉ thành công tương đối thôi. Ngay cả luật pháp ở nước ta cũng đang trong quá trình hoàn thiện mà. Tôi tuân thủ những gì tôi đã “tuyên ngôn”.


Xây dựng kế hoạch nào, sẽ bám theo để thực hiện bằng được. Thế mà có chuyện lại không làm nổi, ví dụ như tôi luôn muốn bỏ rượu, mà không sao bỏ được. Đó là lối sống! Những vấn đề liên quan đến tình cảm cũng thế, nhiều khi phải linh động thôi. Xã hội Việt Nam mà.


Các nhà kinh doanh nước ngoài thì ngạc nhiên vì sự “linh động” ở Việt Nam mình lắm, vì họ quan niệm linh động sẽ dẫn đến sai 1, sai 1 sẽ dẫn đến sai 2… Nhưng biết làm sao được, tôi đang sống ở Việt Nam! Tôi không muốn bị tách ra khỏi cộng đồng của mình nếu không biết “linh động”!


Khi nào thì ông nghĩ mình là người giàu, và thậm chí còn là… giàu nhất nước Việt Nam (trên sàn chứng khoán)? Cảm giác thật sự là gì?


Tôi buồn cười vì mọi người lầm về tôi chứ tôi chẳng lầm về tôi đâu. Dù được coi là số 1 thì cũng bâng khuâng lắm, cảm xúc mà. Năm 2007, họ nói tôi giàu nhất Việt Nam. Năm 2008, họ lại nói tôi đã mất bao nhiêu tiền và không còn giàu nhất nữa.


Mà thực sự tôi có mất gì đâu. Tiền chứng khoán là tiền ảo mà, tôi có được bán cổ phiếu đâu. Ai cho mình bán? Họ phỏng vấn tôi vì cái sự “mất tiền”, tôi nói: “Tôi vẫn thế!” Họ đăng báo lại nói tôi nói: “Tôi vẫn giàu!”.


Có người tưởng tôi bị tâm thần


Kinh tế ở Việt Nam trong hơn 10 năm vừa qua biến đổi liên tục cả về hình thức (luật, cơ chế) lẫn nội dung (giá, lương, đầu tư…). Là một người đầu tư trên lĩnh vực không hiếm người vì nó mà “ôm đầu máu”, bây giờ nhìn lại, ông thấy giai đoạn nào là giai đoạn khó khăn nhất với cá nhân ông trong việc đối nhân xử thế để kinh doanh?


Rất nhiều giai đoạn khó khăn, thuyền nhỏ thì sóng nhỏ mà. Có thời kỳ khi mới kinh doanh, tôi còn không đủ tiền để trả lương cho nhân viên. Rồi khi tôi mới ra Bắc làm khu công nghiệp Bắc Ninh, ai cũng ngăn cản quyết liệt.


Khi tôi bắt đầu công việc, đang san nền, đổ đất, truyền hình đến, đặt máy sát mặt đất quay cho thấy bụi mù mịt và nói: Tôi đang làm sa mạc hóa Bắc Ninh… Dư luận làm chính tôi cũng hoang mang.


Và buồn cười nhất là sau này, chính cậu lái xe cho tôi khi đó cũng nói: Tôi tưởng anh bị tâm thần khi anh cứ đi ra giữa những bãi đất trống mà ngó nghiêng, lẩm bẩm. Đang là cánh đồng mà anh gọi người đến chỉ trỏ đây là nhà máy, đây là đường quốc lộ… Đó, nói để bạn thấy đâu dễ gì tìm được tiếng nói chung hay mong chờ sự đồng cảm trong công việc mình làm, nhất là khi người ta chưa nhìn thấy thành quả của nó.


Tôi hay tự hỏi, với các nhà kinh doanh như ông, tiền có phải là điều quan trọng nhất không nhỉ? Bao nhiêu tiền đối với ông là đủ? Vì nói gì thì nói, ông vẫn là người quá giàu?


Tôi biết có nhiều người vẫn nghĩ “Mạnh vì gạo, bạo vì tiền”! Tôi đã thấy có người thích mặc áo trắng mỏng để tiền ở túi áo ngực cho dễ nhìn thấy. Có người khi họ mất tự tin, họ cho tay vào túi, sờ thấy tiền và cảm thấy yên tâm hơn. Tôi cũng trải qua cảnh nghèo đến mức cùn.


Bây giờ tôi đã được ở một cấp độ nào đó, phải giao tiếp với những người ở đẳng cấp cao, tôi lại hiểu: tri thức và thông tin mới là những yếu tố dễ làm cho mình mất tự tin nhất! Về tiền ư? Nói thẳng ra nhé, thành công đến với tôi chỉ là sự tình cờ! Chưa bao giờ tôi cố ý làm như thế để được như thế.


Thế nên khi có tiền, tôi thậm chí không biết phải tiêu tiền như thế nào nữa. Tôi đã ở mãi căn nhà rất xấu mà chẳng cảm thấy gì, cho đến khi khách khứa, bạn bè đến chơi nhiều, chịu không nổi, họ nói, tôi mới xây lại nhà.


Bạn phải hiểu, có nhiều tiền khác với tiêu nhiều tiền. Tôi kiếm được bao nhiêu tiền lại đổ ngược lại vào công việc, tiếp tục đầu tư. Nên tôi nghĩ, tôi chẳng phải loại người “tiền đầy túi, tình đầy tim” như mọi người vẫn tưởng đâu.


Đồng ý giàu không phải là xấu, nhưng có hai dạng làm giàu, một dạng người ta cố tình, cố gắng, cố sức để làm giàu. Tôi thuộc loại thứ hai, vô tình mà giàu.


Tôi phải chấp nhận để không mất con mình


Xã hội Việt Nam hiện tại, và những người trẻ với mục đích sống của họ, theo ông có khác nhiều với thế hệ của các ông ngày xưa không?


Khác quá nhiều, khác đến mức tôi không thể nhận ra và càng khó tưởng tượng. Tôi hay nói với vợ mình: có lẽ do mình già rồi! Người trẻ bây giờ - họ làm cho tôi ngạc nhiên từ những lời bài hát, đến cách ăn nói, cách nghĩ và cách sống. Họ nghĩ nhanh như chớp và nhiều khi đọc tin nhắn của họ tôi chẳng hiểu gì!


Ngày xưa, tôi chứng kiến ba tôi thường nổi giận khi chị gái mặc quần loe, anh trai tôi để tóc dài. Bài học đó làm tôi nghĩ, phải hiểu họ, phải chấp nhận họ thay vì tìm cách thay đổi họ.


Vậy con cái có ý nghĩa như thế nào với ông? Ông kỳ vọng gì vào con cái mình sau này?


Con tôi còn nhỏ lắm. Con gái lớn mới 13 tuổi, coi ba như thần tượng. Khi bé nó thân thiết với ba nhưng bây giờ trầm lặng hơn. Quan điểm của tôi khi giáo dục con cái là luôn tin chúng đúng. Thế hệ sau phải ngon hơn thế hệ trước chứ. Tôi nghĩ thế để yêu con cái hơn và để không mất con.


Ông Tâm bảo còn nhiều đại gia giàu khủng khiếp lắm, có điều họ không có cơ hội “được” hay “bị” xuất hiện mà thôi.

Xem thêm bài viết về: Ông Đặng Thành Tâm
Theo Cát Khuê (Thanh niên)
  • Facebook
  • Chia sẻ
  •   Lưu tin
  •   Báo cáo

    Báo cáo vi phạm
     
Xem Thêm >>
Mọi ý kiến đóng góp cũng như thắc mắc liên quan đến thị trường bất động sản xin gửi về địa chỉ email: [email protected]; Đường dây nóng: 0942.825.711.